Cuộc chiến bảo vệ the Bridge Lịch_sử_Chelsea_F.C.

Như đề cập ở trên, khi Bates mua Chelsea năm 1982, ông chỉ mua câu lạc bộ chứ không mua SB Properties, công ty khi đó đang sở hữu toàn quyền sử dụng Stamford Bridge; câu lạc bộ và sân vận động đã tách ra trong quá trình tái cấu trúc tài chính trong giai đoạn cuối những năm 1970.[45] Bates ban đầu đồng ý bản hợp đồng 7 năm, nhằm giữ Chelsea ở Stamford Bridge trước khi mọi việc được định đoạt trong tương lai.[46]

Theo Bates, ông và David Mears, cổ đông chính của SB Properties, đã bắt tay thỏa thuận Chelsea thu mua cổ phần của Mears tại SB Properties với giá £450,000.[47] Tuy nhiên Bates sau đó phát hiện ra Mears cũng đã thảo luận với ông chủ của Crystal Palace Ron Noades, nhằm chuyển Chelsea khỏi Stamford Bridge và họ sẽ sử dụng chung sân với Palace tại Selhurst Park.[48] Mears và Lord Chelsea sau đó bán cổ phần của mình tại SB Properties cho nhà phát triển bất động sản Marler Estates, qua đó Marler nắm 70% cổ phần công ty.[47] Điều này đã bắt đầu cho một chiến dịch dài hơi của Marler để buộc Chelsea rời khỏi Stamford Bridge để nó có thể được bán ra và tái phát triển.

Trong một thập kỷ tiếp theo, Bates bước vào một cuộc chiến tiêu hao với Marler, mua lại một phần nhỏ cổ phiếu của SB Properties bắt đầu một loạt các lệnh của tòa án và chiến thuật trì hoãn, mục đích để mong họ xuống nước.[49] Ông cũng khởi động chiến dịch "Save the Bridge", với mục tiêu quyên góp £15 triệu để giành quyền sở hữu từ Marler. Marler lần lượt đưa ra một vài những đề án để đưa Chelsea rời khỏi Stamford Bridge. David Bulstrode, chủ tịch của Marler, đề xuất sáp nhập Fulham và Queens Park Rangers, rồi Chelsea sẽ chuyển tới sân của Rangers Loftus Road. Tháng Ba 1986, kế hoạch của Marler tái phát triển lại khu đất Stamford Bridge site à không có Chelsea được đệ trình lên Hội đồng Hammersmith và Fulham; hội đồng đã phủ quyết chính sách khi mà Đảng Lao động giành quyền kiểm soát năm 1986.[50] Tháng Mười hai 1987, trong một "quyết định quan trọng", Bates đưa ra kế hoạch tái phát triển Stamford Bridge thành một sân bóng hiện đại được phê duyệt bởi ủy ban quy hoạch của hội đồng.[51]

Chelsea vẫn nhận được thông báo phải rời Stamford Bridge, khi thời gian thuê hết hạn năm 1989.[49] Tuy nhiên, Cabra Estates đã mua lại Marler năm 1989, cuối cùng bị phá sản năm 1992. Điều này cho phép Bates có một thỏa thuận với chủ nợ của họ, Royal Bank of Scotland, và lấy lại quyền sở hữu cho câu lạc bộ.[52] Bates sau đó tạo ra Chelsea Pitch Owners, một tổ chức phi lợi nhuận của các cổ động viên năm 1997 có toàn quyền sử dụng sân, tên câu lạc bộ và sân bóng để đảm bảo các nhà bất động sản không thể thu mua Stamford Bridge được nữa. Sau này, công việc được bắt đầu với việc cải tạo toàn bộ sân (khán đài Đông), lắp đặt toàn ghế ngồi và đưa khán đài gần sân hơn và có mái che, cuối cùng được hoàn thành vào cuối thiên niên kỷ.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Lịch_sử_Chelsea_F.C. http://www.bangkokpost.com/lite/politics/350306/ch... http://www.chartstats.com/songinfo.php?id=5791 http://www.chelseafc.com/news-article/article/1116... http://www.chelseafc.com/news-article/article/1322... http://www.chelseafc.com/news-article/article/1336... http://www.chelseafc.com/news-article/article/1461... http://www.chelseafc.com/news-article/article/1955... http://www.chelseafc.com/news-article/article/2380... http://www.chelseafc.com/news-article/article/2427... http://www.chelseafc.com/news-article/article/2434...